Chồng à! Em thật sự sợ nỗi cô đơn sẽ kéo em ngày càng xa anh, đến một lúc nào đó chúng ta không còn có thể thông cảm cho nhau được nữa thì sao… Cái em muốn… không nhiều nhưng cũng không ít đâu, không đơn giản mà cũng không khó để thực hiện đâu… chỉ vì em là phụ nữ, mà phụ nữ thì hay để ý những cái nhỏ nhặt, lại hay tủi thân… chồng chất mãi, cuối cùng em tự thu mình lại, không đòi hỏi nữa. Em chính thức thấy cô đơn trong tình yêu của anh.
Chồng yêu của em!
Đã bao lâu rồi em không gọi anh như thế? Bao lâu rồi chúng ta quên mất những ngọt ngào dành cho nhau? Bao lâu rồi anh không an ủi em những lúc gia đình mình không vui? Bao lâu rồi chúng ta không du lịch cùng nhau? Hay chỉ đơn giản là dắt em đi ăn những món em thích…
Anh… có còn yêu em không? Chắc là có phải không? Vì anh luôn khẳng định tình yêu ấy trong trách nhiệm hằng ngày với em, với gia đình, với con cái… Người ta hỏi em vậy em còn muốn gì nữa… em cười buồn… cái em muốn nó bình thường lắm, nó còn không đáng để đòi hỏi nữa kìa. Không thể nói được, chẳng ai hiểu đâu… người ta sẽ nghĩ sướng quá hóa rồ, có không biết giữ mất đừng tìm, người đàn ông như vậy còn muốn gì nữa…
Cái em muốn… không nhiều nhưng cũng không ít đâu, không đơn giản mà cũng không khó để thực hiện đâu… chỉ vì em là phụ nữ, mà phụ nữ thì hay để ý những cái nhỏ nhặt, lại hay tủi thân… chồng chất mãi, cuối cùng em tự thu mình lại, không đòi hỏi nữa.
Em chính thức thấy cô đơn trong tình yêu của anh.
Ừ chắc anh sẽ nói rằng anh là người đàn ông trên đời này có đốt đuốc đi tìm cũng không có đâu nhé, thời này người như anh tiệt chủng hết rồi… À, đúng là như thế, thời buổi này tìm đâu ra người đàn ông không cờ bạc, không rượu chè, không trai gái, không cả bạn bè,… đi làm về chỉ chăm sóc gia đình lại quanh quẩn bên vợ con?
Em biết chứ, mười mấy năm qua rồi, tình yêu đâu có còn như thời trẻ, ngày nào cũng nhìn nhau, thấy quen thuộc, thấy cần thiết, thấy mặc định là điều tất yếu, sống với nhau cả một đời, một ngày buồn bực bỏ nhau được sao? Bây giờ chúng ta sống với nhau vì cái nghĩa nhiều hơn cái tình phải không anh? Anh vẫn ở đó chẳng đi đâu, em có muốn đi đâu mặc kệ, trở về nhà có anh đây rồi, muốn gì nữa hả em?
Anh có thấy chúng ta càng ngày càng xa cách không?
Em luôn nghĩ làm sao để cải thiện chuyện vợ chồng mình, em không thể nói bởi vì chúng ta còn quá nhiều chuyện phải lo, cơm áo gạo tiền, con cái, rồi cha mẹ… anh quanh quẩn mãi với cuộc sống khó khăn này, em làm sao đem thêm gánh nặng cho anh?… Chỉ là nỗi cô đơn cứ xâm chiếm, mọi chuyện cứ nhạt nhòa mỗi ngày không còn sức sống cho tương lai,…
Ừ chắc tại em rảnh rỗi, suốt ngày mơ mộng hão huyền… Em có chồng mà như không, đi ăn một mình, du lịchmột mình,…
Ừ tại em có sở thích đó anh thì không sao lại muốn anh giống em… không còn yêu hay thờ ơ hả anh?
Mỗi ngày qua đi em dần tự thích nghi với hoàn cảnh của mình
Bao lần em nghĩ thôi cho qua đi, không hoa không quà không nói nhưng những việc anh làm vì gia đình có thiếu đâu,… đòi hỏi gì nữa…
Em chỉ muốn nói cho anh hiểu, vì em thật sự sợ nỗi cô đơn sẽ kéo em ngày càng xa anh, đến lúc nào đó lỡ chúng ta không còn có thể thông cảm cho nhau được nữa thì sao? Dạo này em thấy lòng mình kì lắm, không còn sức sống mỗi ngày nữa, không còn đủ sức bảo vệ anh khi gia đình mình gặp sóng gió nữa, không còn muốn cải thiện điều gì nữa, em cứ muốn buông tất cả…
Anh níu em lại có được không?